Câu chuyện của The Fool (phần 1)
Gói gọn cả thế giới của mình trong chiếc túi hành lý nhỏ, The Fool (không dịch được là thằng khờ/thằng ngốc vì không có khờ/ngốc) du hành tới những nơi mà mình chẳng hề biết gì về nó. Mang trong mình mơ ước, sự khát khao tìm hiểu, anh ta chẳng hề hay biết rằng mình chỉ bước thêm vài bước nữa là rớt khỏi mỏm đá dữ. Bên cạnh The Fool, chú chó nhỏ đang cố gắng cảnh bảo anh ta về hiểm họa sắp tới. Liệu The Fool có nghe lời chú chó nhỏ của mình hay bị rơi xuống vực?
Trên đường đi của mình, người đầu tiên mà The Fool gặp là The Magician (Pháp sư/Thầy phù thủy). Đây là người đầy tự tin với kỹ năng của mình, một người có quyền lực bí ẩn với dấu hiệu vô cực tỏa sáng trên đầu đã dễ dàng quyến rũ được The Fool. Anh chàng đã đưa cả túi hành lý lẫn gậy cho The Magician. Ngay lập tức, đưa gậy phép của mình chỉ lên trời, chỉ ngón tay xuống đất, The Magician gọi lên năng lượng của toàn vũ trụ. Một cách thần kỳ, túi của The Fool trước mặt The Magician tự trải ra cùng một số đồ vật bí ẩn.
Trong con mắt của The Fool, dường như The Magician đang tạo ra tương lai chỉ trong một vài tích tắc. Mọi điều cần thiết cho tương lai đã hiện ra trên bàn và đây là những con đường mà The Fool có thể chọn : chiếc kiếm (Sword) sắc lạnh biểu thị cho sự hiểu biết và khả năng giao tiếp; chiếc gậy (Wand) bốc lửa biểu thị cho sự đam mê và tham vọng; chiếc ly (Cup) biểu thị cho tình yêu và cảm xúc; biểu tượng Pentacle dành cho công việc, quyền lực và tiền bạc.
Với những công cụ này, The Fool có thể tạo ra bất cứ thứ gì trong cuộc đời của mình. Thế nhưng câu hỏi ở đây là The Magician đã tạo ra những đồ vật này hay chúng đã có sẵn trong túi của The Fool? Chỉ có The Magician mới trả lời được câu hỏi này!
Tiếp tục cuộc hành trình của mình, The Fool gặp một người phụ nữ đẹp và bí ẩn đang ngồi giữa hai chiếc cột được rọi sáng bởi ánh sáng mềm mại của mặt trăng. Người phụ nữ này khá đối lập với The Magician, là người im lặng trong khi ông ta nói nhiều; ngồi im trong khi người đàn ông kia chuyển động liên tục ở tư thế đứng; xuất hiện vào ban đêm trong khi The Magician xuất hiện vào ban ngày. Nhận thấy người phụ nữ này là một nhà tiên tri tài năng, The Fool đã bày 4 bảo vật của mình (gậy, kiếm, cốc, biểu tượng Pentacle) ra trước mặt bà và nói “The Magician đã chỉ cho tôi xem 4 thứ này nhưng giờ thì tôi rất bối rối với chúng. Có quá nhiều thứ để tôi có thể làm với 4 thứ này và cuối cùng tôi không thể quyết định được mình cần làm cái gì.”
The High Priestess không nói gì. Bà đưa cho The Fool hai cuộn giấy cổ. The Fool ngồi xuống dưới chân bà và bắt đầu đọc hai cuộn giấy này dưới ánh trăng lưỡi liềm. Sau khi đọc xong, The Fool nói anh không hề biết gì về những điều được viết trong hai cuộn giấy cổ này. “Những thông tin trong hai cuộn giấy này giúp tôi tập trung hơn vào một số vấn đề nhưng tôi sợ rằng tôi vẫn sẽ đưa ra quyết định sai lầm”.
Ngay sau đó, tiếng nói bên trong anh cất lên “Bản năng của mình nói với mình điều gì?” The Fool ngồi suy nghĩ và khi thực sự lắng nghe được mình, anh biết anh cần phải làm gì. Ngay lập tức, anh đứng lên để ra đi cho dù anh cảm giác rằng The High Priestess vẫn còn có nhiều bí mật có thể chia sẻ được với mình. Tuy vậy, The Fool đã quyết định tập trung và sẵn sàng để bước đi tiếp. Ngay khi bước đi, The Fool nghe thấy một giọng nói dường như được phát ra từ chỗ của The High Priestess “Chúng ta sẽ còn gặp lại nhau … khi ngươi đã sẵn sàng để đi tiếp những con đường bí mật không phải ai cũng biết”.
Sau khi đã quyết định mình sẽ làm gì, The Fool tiến tới và bắt đầu sử dụng 4 bảo vật của mình trong cuộc sống một cách vội vã. Tiếp tục đi, anh gặp The Empress. Tóc của bà vàng như lúa mạch, vương miện trên đầu đầy sao với tấm áo choàng màu trắng có điểm họa tiết từ trái lựu. Bà ngồi trên ngai ở giữa vườn trong tư thế nghỉ ngơi (có khá nhiều bộ bài đã vẽ The Empress với bụng bầu).
The Fool vừa quỳ vừa kể lại câu chuyện của mình cho The Empress nghe. Sau khi nghe xong, bà mỉm cười hiền từ và đưa ra lời khuyên “Giống như cây vừa trồng, giống như em bé vừa mới ra đời, một cuộc sống mới, một mối quan hệ mới, bất cứ một thứ gì mới đều mong manh dễ vỡ. Chúng cần sự kiên nhẫn và nuôi dưỡng từ những người tạo ra chúng. Chỉ có kiên nhẫn và chú tâm nuôi dưỡng mới có thể tạo ra thành công được.” Sau khi nghe xong lời khuyên này, The Fool biết rằng mình cần phải có nhiều thời gian hơn để nuôi dưỡng những ước mơ của mình, không được quá vội vàng để rồi xôi hỏng bỏng không.
The Fool được đưa cho 4 bảo vật từ The Magician, được chỉ cho con đường phải đi từ The High Priestess, được The Empress động viên và chỉ cho cách kiên nhẫn từng bước xây dựng được thứ mình muốn. Tiếp đến khi đã có điều mình muốn, The Fool hy vọng mình có thể kiểm soát được nó. Anh tìm gặp The Emperor vĩ đại đang ngồi trên ngai bằng đá. Ngay lập tức, The Fool cảm thấy choáng ngợp và ngưỡng mộ cách The Emperor đang quản lý mọi thứ của mình. Anh hỏi với giọng nhún nhường làm sao để The Emperor có thể làm được như vậy. Ông trả lời “Ngươi cần phải có mong muốn mạnh mẽ và một nền tảng quy định vững chắc để điều hành công việc. Hãy sáng tạo, hãy tưởng tượng, hãy kiên nhẫn nhưng để điều khiển một ai đó, người còn cần phải dũng cảm và quyết liệt”.
Khi đang xây dựng nền móng cho tương lai của mình, The Fool chợt thấy lạnh người bởi một ý nghĩa chạy ngang qua đầu “Nếu mọi thứ mình đang làm bị người khác cướp mất, bị phá hủy hoặc tự dựng biến mất thì sao? Nếu mọi thứ mình đang cố gắng tạo ra không đủ tốt thì sao?” The Fool lo lắng và thấy đau khổ vì những câu hỏi này. Trong khi đang đi một cách vô định với những câu hỏi quay cuồng trong đầu, anh tiến vào một ngôi đền và gặp The Hierophant, một nhà tu hành. The Fool kể cho ông nghe về nỗi sợ của mình và hỏi ông làm sao có thể vượt qua được nỗi sợ này?
The Hierophant trả lời “Có hai cách để vượt qua, một là từ bỏ những gì con đang sợ bị mất bởi một khi con đã từ bỏ chúng, con sẽ không còn gì để mất nữa. Hai là, cân nhắc và suy nghĩ xem con sẽ có được gì sau khi điều sợ hãi đó tới. Ngay cả khi mất tất cả, con vẫn còn tri thức, kinh nghiệm cơ mà?”
“Vâng, đúng vậy!” The Fool trả lời, “Thế nhưng còn những người bạn và cộng đồng xung quanh của con thì sao? Nếu con mất hết thì có nghĩa rằng con cũng sẽ mất họ, phải không?”
“Đâu nhất thiết phải vậy?” The Hierophant trả lời với ánh mắt đầy động viên “Nếu cộng đồng của con thực sự tin tưởng vào con, con không bao giờ mất đi sự ủng hộ của họ ngay kể cả khi con phải rời bỏ cộng đồng đó vì những lý do không mong muốn”.
Sau khi nghe xong những điều này, The Fool cảm thấy dễ thở hơn và dường như nỗi sợ hãi cũng không còn thắt chặt lồng ngực của anh nữa. Cảm giác yên ổn tràn đầy trong tim, anh cảm ơn The Hierophant và quay trở lại để gặp những người bạn của mình. Tối hôm đó, họ ngồi cùng nhau và nói chuyện về cách mà họ có thể duy trì được kinh nghiệm, được kiến thức lẫn sự gắn kết trong cộng đồng của mình.
The Fool giờ đây tràn trề năng lượng, tự tin và biết rõ anh cần phải làm gì, cần phải đi đâu. Thế nhưng giữa đường đi lại gặp chuyện khó lường. Anh gặp một người phụ nữ và đem lòng thương mến. The Fool đã từng gặp và có tình cảm với nhiều người phụ nữ ở trước nhưng đây là một người phụ nữ đặc biệt. Chỉ mới gặp, The Fool đã có cảm giác anh bị thần Cupid bắn một loạt tên vào tim mình. Khi nói chuyện, anh nhận ra rằng người phụ nữ này là phần thiếu hụt của bản thân mình và cô ấy cũng cảm thấy điều này. Họ bổ sung cho nhau trong từng câu nói, từng ý nghĩ.
Mặc dù vậy, The Fool lại phải lựa chọn giữa việc tiếp tục đi trên con đường mình đã chọn không có người phụ nữ nào đi cùng hay ở lại. Cuối cùng, The Fool đã chọn người phụ nữ của đời mình và họ cùng nhau hướng tới một con đường mới bởi cô ấy sẽ là tương lai của anh.
The Fool không gặp quá nhiều trở ngại trên con đường của mình với các bảo vật mà The Magician đã chỉ ra cho anh. Thế nhưng, kẻ thù bắt đầu xuất hiện trên đường và kinh khủng hơn là tạo ra những suy nghĩ tiêu cực quẩn quanh trong đầu. Ý chí của The Fool bắt đầu giảm sút, anh cảm thấy mình đang đấu tranh chỉ để giữ vị trí của mình hiện tại chứ không tiến lên được nữa. Một mình đi trên bờ biển, nhìn sóng ào vào hết đợt này tới đợt khác, câu hỏi duy nhất trong đầu anh là làm sao đánh bại được kẻ thù và tiếp tục bước tiếp trên con đường của mình.
Ở đó, anh gặp một chiến binh đang ngồi trên chiếc xe ngựa được đúc bằng vàng + bạc rất đẹp. Chiến mã của anh ta đang ở trong trạng thái nghỉ ngơi. The Fool tiến lại gần và hỏi “Dường như anh là một chiến binh dũng cảm và đầy kinh nghiệm. Tôi cảm thấy mình đang bị bao vây bởi kẻ thù, không sao tiến bước được. Tôi phải làm gì tiếp?”
“Thứ nhất, anh phải tự trang bị vũ khí cho mình. Tiếp đó, anh phải thực sự tập trung vào mục tiêu, đâu là nơi anh muốn đến, cái gì là cái anh muốn làm. Ngựa chiến có thể giúp anh và cỗ xe chạy nhanh nhưng anh mới là người thực sự điều khiển xem cỗ xe sẽ đi về nơi đâu. Anh phải tự tin, đừng bao giờ đặt ra các câu hỏi quá xa, đừng bao giờ nghi ngờ vào điều anh muốn đạt được. Hãy tập trung!”
The Fool cảm thấy thật sự ấn tượng với câu trả lời này. Anh nghĩ rằng anh đã biết cách làm sao để vượt qua được những rắc rối khiến mình quẩn quanh một chỗ. Anh cám ơn The Chariot và định quay về nhà. Tuy vậy, trước khi rời đi, The Chariot đã nói câu cuối cùng với anh “Một điều mà anh luôn phải nhớ trong đầu là chiến thắng không phải là sự kết thúc. Khi anh đạt được chiến thắng có nghĩa rằng anh tiếp tục có sự khởi đầu mới, một cuộc đua mới. Nhớ điều này trước khi anh tham gia bất cứ một cuộc đua nào!”
The Fool sau khi quay trở lại và chiến thắng kẻ thù của mình tràn đầy cảm giác quyền lực và kiêu căng. Anh cảm giác mình bắt đầu không kiểm soát được sự ham muốn quyền lực của mình. Trong trạng thái đó, anh gặp một cô gái đứng bên đường đang cố gắng kiểm soát một con sư tử. Tiến tới để giúp, anh thấy cô gái chỉ cần một vài động tác mềm mại nhưng dứt khoát đã có thể làm chú sư tử giữ bình tĩnh trở lại. Lúc này, con sư tử khổng lồ hoang dã hoàn toàn thuần phục dưới bàn tay của cô.
Quá ngạc nhiên, The Fool hỏi cách mà cô gái có thể thuần phục được chú sư tử. Một tay xoa bờm, cô gái trả lời “Đơn giản là tôi nói với nó điều tôi muốn ở nó!” Thế thì quá đơn giản, The Fool tự hỏi mình. Ngay lúc đó, mắt chạm mắt, The Fool nhìn thấy sự ấm áp, nhẹ nhàng, sự cảm thông bên trong mắt của cô gái. Anh chợt hiểu ra tại sao con sư tử lại trở nên thuần tính tới vậy khi ở cạnh cô.
Vẫn còn băn khoăn nhưng mềm mỏng hơn, The Fool hỏi “Nhưng tại sao, cô gái bé bỏng ơi, cô lại muốn đi chung với một con quái thú khổng lồ như vậy?” Cô gái nói “Bởi vì nó tràn đầy năng lượng sống, nó hoang dã, nó khỏe mạnh và có thể thuần hóa được. Giống như lửa ở trong lò sưởi, nếu lò sưởi được bao bọc chắc chắn, cả nhà sẽ cùng ấm. Tôi biết nỗi băn khoăn của anh, sự say mê của anh cũng giống như con sư tử vậy. Nếu cứ để nó chạy rông, nó sẽ hủy hoại mọi thứ. Chúng ta phải điều chỉnh nó, đưa nó quay trở lại đúng đường một cách mềm mỏng. Lúc đó, ta sẽ có nhiều thứ, sự say mê của chúng ta được thỏa mãn và nó không làm hại bất cứ ai.”
Sự kiêu căng trong con người The Fool chùng xuống, anh biết không chỉ chú sư tử kia mà bản thân con người trong anh cũng đã bị thuần hóa bởi sức mạnh ngây thơ đầy mềm mại của cô gái ấy.
Sau một khoảng thời gian dài bận rộn với cuộc sống, công việc, tình yêu, các cuộc tranh đấu, thành công, thất bại … The Fool cảm thấy đã tới lúc mình cần phải ẩn dật để suy nghĩ về cuộc đời. Trong một căn nhà nhỏ nằm sâu trong rừng, anh ẩn trốn, đọc sách, nghỉ ngơi, suy nghĩ. Cứ khi mặt trời xuống, vào lúc chạng vạng anh lại đi ra ngoài và đi dạo với duy nhất bên mình là một cây gậy và một chiếc đèn soi đường.
Trong những lần đi dạo dưới ánh sáng dần tắt của buổi hoàng hôn, đối chiếu những suy nghĩ của mình với nhau, anh thấy được những gì mình đã bỏ phí trong đời. Chiếc đèn soi đường của anh giúp anh nhìn thấy những loại thú/côn trùng chỉ xuất hiện vào ban đêm cũng như vẻ đẹp của những loài hoa/cây cỏ dưới ánh sáng mềm mại của trăng, điều mà anh không thể nhìn thấy ban ngày.
Tại những góc tối này, anh cảm giác mình không chỉ nhìn thấy những điều từ trước tới nay mình chưa có dịp để nhìn vào ban ngày mà còn là cả những góc khuất trong tâm trí của mình. Nói cách khác, anh lại trở thành The Fool ngây thơ ngày xưa. Nếu bạn còn nhớ, ngày xưa anh đã đi tới bất cứ đâu mà sự đam mê dẫn dắt cùng với gói hành lý nhỏ mà anh cũng không thực sự biết mình có gì ở bên trong. The Hermit có tâm thế của The Fool đã trưởng thành hơn, giống như ngọn đèn có thể soi sáng mọi thứ bằng ánh sáng từ bên trong và có thể làm chủ bóng tối xung quanh mình.
Sau khoảng thời gian ẩn náu trong rừng để suy nghĩ về bản thân mình, The Fool quyết định đã tới lúc mình cần thay đổi. Anh bước ra khỏi khu rừng, quay trở lại với thế giới mà không hề chờ đợi bất cứ điều gì đặc biệt tới với mình. Tuy vậy, mọi chuyện dường như tốt một cách bất ngờ với anh. Đi qua một bánh xe nước, anh được một người phụ nữ mời uống nước trong chiếc cốc bằng vàng rồi tặng anh luôn chiếc cốc này; đi qua một cối xay gió, anh nhìn thấy một chàng trai trẻ múa kiếm và tặng luôn kiếm cho The Fool sau khi anh bày tỏ lòng ngưỡng mộ của mình với thanh kiếm.
Cuối cùng, khi anh đi qua xe ngựa một một thương gia ngay sát bánh xe nước, người đàn ông ngồi trên xe đã đưa cho anh một túi tiền “Tôi quyết định sẽ đưa túi tiền này cho người thứ 10 tôi gặp trong ngày hôm nay và anh là người đó”. Thật sự ngạc nhiên, The Fool biết rằng mọi điều tốt anh đã làm cho người khác trong đời đang quay lại để trả ơn anh và mang tới cho anh một ngày thật sự đặc biệt, một ngày toàn sự may mắn.
(bài dịch, còn tiếp phần 2, để bớt lười dịch nốt)