Câu chuyện của The Fool (phần 2)
The Fool tiếp tục đi tìm con đường mới, nguồn sinh lực mới, sự đam mê mới cho cuộc sống của mình. Ngồi một cách vô định ở giữa đường, anh chợt nhận thấy một người phụ nữ mù đang lắng nghe hai anh em tranh cãi về tài sản thừa kế. Họ muốn nhờ bà phân xử cho họ khi mà một người có tất cả mọi thứ còn người kia chẳng có tới một đồng cắc bạc.
Người phụ nữ lắng nghe và cuối cùng quyết định chia một nửa tài sản của người giàu dành cho người nghèo. The Fool cảm giác rằng mọi chuyện thế là yên ổn nhưng hóa ra không ai trong số hai anh em lại cảm thấy hài lòng. Người giàu thì đau xót vì bị mất một nửa gia tài còn người nghèo thì nghĩ rằng đáng nhẽ anh ta phải được toàn bộ gia tài chứ không phải chỉ là một nửa.
The Fool nói với bà cụ “Cụ đã phân xử hợp lý” sau khi hai anh em nhà kia đi mất. Cụ trả lời “Đúng vậy, người giàu sẽ bớt phung phí hơn khi họ chỉ còn một nửa gia tài trong khi người nghèo có đủ tiền mà anh ta cần. Dường như chẳng ai nhìn thấy điều này nhưng đây là quyết định tốt cho cả hai người.”
The Fool nghĩ về câu trả lời của cụ già và nhận ra rằng anh đã dành cuộc đời của mình chỉ cho những mục tiêu vật chất trong khi để cuộc sống tinh thần của mình xuống dốc. Đáng nhẽ anh cần dành một nửa thời gian và sức lực của mình cho cuộc sống tinh thần của bản thân nhưng lại không làm được. Đấy là lý do tại sao anh cảm thấy mình bị mất cân bằng. Cám ơn cụ già, anh bắt đầu bước đi tìm cách hồi phục lại sự cân bằng bên trong con người mình.
The Fool tìm tới một bóng cây, ngồi xuống 9 ngày 9 đêm không ăn không uống để suy nghĩ về bản thân. Mặt trăng, mặt trời, con người, gió, mưa, thú vật … đi qua anh trong tĩnh lặng. Sau ngày thứ chín, không hề biết tại sao, anh trèo lên cây và treo mình trên một cành cây lớn với tư thế đầu cắm xuống đất như một đứa trẻ. Tại thời điểm này, The Fool rũ bỏ toàn bộ mọi điều liên quan tới anh, anh là ai, anh biết gì, anh quan tâm tới điều gì … rũ bỏ hết. Tiền trong túi anh rơi xuống đất và lúc này anh chỉ còn nhìn thấy nó giống như những miếng kim loại vô giá trị.
Dường như những gì anh biết về thế giới này đã thay đổi hoàn toàn. Tư thế treo ngược mình trên cây giúp anh có thể nhìn thấu được cả thế giới hiện tại lẫn thế giới tinh thần. Đây thực sự là khoảnh khắc kỳ diệu đối với The Fool.
Leo xuống và rời khỏi cây cổ thụ nơi anh treo mình, The Fool di chuyển chậm qua một cánh đồng bỏ hoang, trong đầu ngày càng rõ điều mình cần làm là gì. Từng đợt gió thổi lạnh lẽo qua cánh đồng hoang khiến The Fool có cảm giác mình trống rỗng, buồn bã và đã mất đi một điều gì đó cho dù anh biết rằng anh đã thông suốt hơn về mặt tinh thần.
Bỗng chợt từ xa xuất hiện một bộ xương khoác áo choàng đen cưỡi con ngựa trắng chạy lại. The Fool biết rằng đó là thần chết – The Death. Khi The Death dừng lại trước mặt, anh hỏi ông ta một cách hài hước “Tới lượt tôi rồi hả?”. Thần chết trả lời “Đúng, nói theo một cách nào đó là anh đã chết. Anh đã hy sinh thế giới cũ của anh, bản ngã cũ của anh. Mọi thứ đã kết thúc, đã chết!”
Nước mắt trào ra trên khuôn mặt của The Fool. “Xin lỗi, tôi không thể dừng lại được” – anh cảm thấy xấu hổ về những giọt nước mắt của mình.
Thần chết trả lời “Không có gì phải xin lỗi ở đây. Cái chết là điều tự nhiên và anh phải chấp nhận hy sinh cái cũ trước khi anh có được cái mới. Cành cây cần phải khô héo, phải chấp nhận sự rời bỏ của những chiếc lá cũ trước khi mang trên mình những chiếc lá tươi xanh khác vào mùa xuân tiếp theo.”
Nói rồi The Death bỏ đi. The Fool có cảm giác mình cơ thể của mình chỉ còn là một bộ xương khô và anh hiểu rằng sự biến đổi đã bắt đầu, bắt đầu với việc rũ bỏ hết tất cả những gì cũ kỹ để dành chỗ cho những thứ mới phát triển.
Dần dần hồi phục cảm giác, The Fool bắt đầu tự hỏi cuối cùng anh đã thực sự tìm thấy chỗ dựa tinh thần của mình hay chưa. Dường như những điều anh đang phải đối mặt đều tấn công anh từ cả hai phía : vật chất và tinh thần (The Justice), sự sống và cái chết (cái này sẽ dẫn tới cái kia – The Death). Liệu một người bình thường cứ phải từ bỏ thứ này để có được thứ kia hay sao?
Giữ trong mình câu hỏi này, The Fool chợt nhìn thấy một thiên thần có cánh đang đứng một chân chạm xuống suối, một chân để trên bờ. Tiến lại gần, anh thấy thiên thần đang cầm hai chiếc bình rất kỳ lạ, một bình trút lửa sang bình bên kia, một bình trút nước sang bình ngược lại. Điểm thú vị nhất là cả lửa và nước lại hòa quyện với nhau để trở thành một hợp chất hoàn toàn khác. The Fool thốt lên “Làm sao anh có thể làm được điều này? Trộn lẫn lửa và nước với nhau?”. Không chút ngập ngừng, thiên thần trả lời “À, quan trọng là anh có những chiếc bình chứa đúng và sử dụng đúng hợp chất thôi”.
The Fool quan sát và tiếp tục hỏi “Vậy điều này có thể đúng với mọi thứ trái ngược nhau không?” Thiên thần tiếp tục “Đương nhiên, mọi thứ trái ngược nhau như lửa và nước, đàn ông và đàn bà đều có thể trộn lại để tạo ra một thứ hợp nhất. Quan trọng là anh phải có niềm tin vào chuyện có thể trộn lẫn chúng với nhau mà thôi.”
Tới lúc này, The Fool bắt đầu hiểu rằng anh chính là người quyết định thế giới của anh, giữ hai nửa thế giới của mình, giữ sự sống/cái chết, giữ những gì liên quan tới vật chất/tinh thần và chỉ có anh mới là người có thể hợp nhất hai nửa trái ngược lại với nhau. Chỉ cần đúng liều lượng, đúng cách thức và giữ được niềm tin là sẽ làm được.
The Fool đi tiếp tới chân của một ngọn núi đá màu đen thì gặp một quái vật nửa dê nửa người. Dưới chân hắn là những con người trần truồng bị xích khiến The Fool nghĩ tới : thức ăn, thức uống, tình dục, ma túy. Càng lại gần, The Fool lại càng cảm thấy những nhu cầu này trong con người anh trỗi dậy mạnh hơn.
“Tao cần phải từ bỏ tất cả những nhu cầu chết tiệt này!” Anh gầm lên với The Devil. The Fool biết rằng đây là bài kiểm tra khó khăn với niềm tin bên trong anh, là chỗ anh phải chứng tỏ rằng vật chất thông thường không thể đánh gục được mình.
The Devil trả lời lại câu nói đầy thách thức kia với ánh mắt tò mò “Tất cả những thứ anh thấy đều được tôi lôi ra từ trong chính con người anh. Những ham muốn này đâu phải là điều khiến anh phải sợ hãi, phải xấu hổ hay thậm chí phải từ chối như vậy? Nó có thể giúp anh trên con đường của mình cơ mà?”
The Fool chỉ tay đầy giận dữ vào những người đàn ông và đàn bà trần truồng đang bị xích dưới chân The Devil “Chẳng phải họ đang là nô lệ cho thế giới vật chất đầy cám dỗ hay sao?”. The Devil lắc đầu và nói “Hãy nhìn kỹ đi, hãy nhìn kỹ đi!”
The Fool tiến lại gần và nhận ra sợi xích trên tay những người đàn ông/đàn bà kia đều rất lỏng lẻo, không có khóa và thực ra họ có thể dễ dàng thoát khỏi chúng bất cứ lúc nào. “Họ có thể tự do nếu họ muốn. Thế nhưng, họ ở lại đây bởi họ muốn được ràng buộc, muốn được điều khiển bởi ham muốn bên trong của mình. Nếu anh nhìn lên đỉnh núi, anh sẽ thấy hàng loạt người đang cố gắng trèo lên đó, trèo qua đầu nhau để lên được nơi cao nhất chỉ đơn giản bởi họ muốn thế.”
The Fool nhận ra mình đã đánh giá nhầm The Devil. Đây không phải là một con quỷ như anh nghĩ. Anh học được rằng mọi quyền năng đều có thể mang lại cho người ta sự sợ hãi, sự đau khổ, nguy hiểm … nhưng cũng là chìa khóa mang lại tự do và sự siêu nghiệm.
Rời khỏi ngọn núi đen tối nơi The Devil trú ngụ, The Fool gặp một tòa tháp (The Tower) cao, đẹp, hoành tráng rất quen thuộc. Anh nhớ lại chính mình đã giúp mọi người xây nên tòa tháp này và đã được mọi người nhìn nhận tài năng của mình thông qua công trình này. Bên trong tòa tháp, những con người đam mê quyền lực vẫn đang sống, đang chiến đấu, đang huyễn hoặc mình.
Nhìn lại tòa tháp, The Fool cảm thấy cứ như mình đã rời bỏ được những thứ cũ kỹ để đi tìm hành trình tâm linh. Tuy vậy, thực tế anh biết rằng anh chưa làm được điều này. Anh vẫn đang nhìn thấy bản thân mình, giống như tòa tháp, như những người bên trong đó, cô đơn và đầy quyền lực. Thực ra, anh chẳng là gì cả.
Cảm thấy shock với nhìn nhận này, anh hét lên một tiếng. Cùng lúc với tiếng hét của anh, một tia chớp sáng chói từ trên trời cao đánh thẳng vào tòa tháp và làm cho tất cả cư dân trong tòa tháp không thể sang giàu nghèo hèn đều rơi khỏi tòa tháp xuống hồ nước phía dưới.
Lúc này, tòa tháp sụp xuống. The Fool cũng cảm nhận được sự sợ hãi, sự thiếu tin tưởng mà mình vừa trải qua. Nhưng đồng thời, con mắt bên trong của anh đã mở ra rõ hơn. Anh đã học cách thay đổi, hy sinh (The Hanged Man), học cách chấp nhận (The Death), học cách kiểm soát (The Temperance), học về quyền lực (The Devil). Nhưng giây phút này, anh đã làm được khó nhất : tự phá hủy những điều mình đã lừa dối/huyễn hoặc bản thân mình. Những gì còn lại sẽ là nền tảng để xây dựng lại bản thân.
Trên nền nhà ảm đạm nơi mà The Tower vừa sụp đổ, The Fool ngồi xuống, trong lòng đầy trống rỗng. Anh đã từng hy vọng mình sẽ tìm thấy hướng đi mới trong cuộc sống tinh thần rồi lại nhận ra tất cả mọi thứ trong cuộc sống của anh đều là sự lừa dối. Anh ngước mắt lên trời ước rằng ở đâu đó sẽ có người chỉ cho anh biết mình cần phải làm gì tiếp. Thế rồi, anh nhìn thấy ở bên cạnh mình có một cô gái đẹp với hai vại nước. The Fool quan sát và thấy cô gái một tay đổ nước chứa đầy ánh sao vào bể nước, một tay đổ bình còn lại xuống đất.
“Cô đang làm gì vậy?”. Cô gái quay lại khi nghe The Fool hỏi, mắt sáng lên như những vì sao lấp lánh trong đêm. “Tôi đang đổ đầy lại bể nước, phòng ai đó khi khát tới uống. Tôi cũng đang tưới nước cho trái đất để cây cối mọc lên, đơm hoa kết trái dành cho những ai đang đói. Anh lại đây và hãy ăn uống đi”.
The Fool ngắt một vài trái cây và quỳ xuống cạnh cô gái rồi uống nước từ bể. Nước trong bể có vị rất tuyệt vời, giống như ánh sao được cô lỏng lại vậy. Hoa quả cũng thơm tho dễ chịu, chúng làm anh bình tâm trở lại. Anh nói với cô gái về những vì sao “Chúng đẹp quá, nhưng xa quá!”
Cô gái đồng ý “Vâng, cũng giống như tương lai vậy. Lạnh lẽo và xa xôi. Nhưng miễn là anh giữ nó trong tim, nó có thể giúp anh đi tới đích cho dù xa bao nhiêu”. Nói rồi, cô gái chợt dần biến mất chỉ còn lại chút tia sáng yếu ớt đã từng ở trên giữa trán của cô. Một giọng nói xa thăm thẳm vọng lại “Hãy đi theo những vì sao của anh và hãy giữ hy vọng”
The Fool hít một hơi thật dài rồi đứng dậy. Đêm khuya thật lạnh, quang cảnh ở đây cũng thật điêu tàn. Thế nhưng, lần đầu tiên trong đời anh đã có một ngôi sao dẫn đường.
Đi theo ngôi sao dẫn đường, The Fool tiếp tục cất bước trên đường dài giữa đêm khuya. Trăng rằm bắt đầu tỏa sáng trên con đường của anh, làm lu mờ ngôi sao dẫn đường và khiến anh lại có cảm giác lạc lối trở lại. Anh đi qua hai chiếc cột đá trông rất cổ và lạ lùng. Bất chợt, khi bước qua hai chiếc cột như chiếc cổng đá này, anh thấy mình đã bước vào một thế giợi khác. Anh nhớ lại lần gặp The High Priestess, anh đã thấy lời gợi ý về vùng đất tối ở phía sau ghế ngồi của bà. Khi treo mình trên cây, anh cũng thấy mình đang ở giữa thế giới hiện tại và thế giới này. Và bây giờ, anh đã ở vùng đất tối đó.
Đó là vùng đất mà các nghệ sỹ, các nhà thơ, những người viết nhạc, viết văn đều đã biết tới, vùng đất với những quy luật khác hẳn với quy luật của cuộc sống thông thường. Những sinh vật kỳ dị tưởng chừng chỉ có trong những cơn ác mộng thời trẻ hay trong truyện cổ tích hiện ra trong bóng tối, mắt rực sáng.
Con đường The Fool bước đi bây giờ hướng tới một con sông. The Fool nhìn thấy một con thuyền nhỏ bên bờ sông. Anh nhận ra mình có hai sự lựa chọn, một là cứ ở đây với sự ảo tưởng, hai là bước lên thuyền, tự tin đi tiếp. Ảo ảnh của The Moon sẽ còn kéo dài nhưng ít nhất con thuyền cũng sẽ giúp anh thoát được khỏi vùng đất tối tăm này.
Đương nhiên, vùng đất tối với phép màu của The Moon đã mang cảm hứng sáng tạo cho nhà văn, nhà thơ, những thiên tài. Thế nhưng, The Fool tự tin bước lên thuyền đi tiếp.
The Fool tỉnh giấc sau một chuyến đi dài giữa đêm tối. Anh thấy mình nằm trên thuyền giữa một hồ nước rộng thanh bình. Xung quanh hồ nước là những mảnh vườn chứa đầy hoa các loại. Bước lên bờ, anh thấy mặt trời đã lên trên đỉnh đầu. Dưới bầu trời trong xanh, nụ cười đằng xa của một đứa bé khiến anh chú ý. Chú bé dễ thương đó đang cưỡi một con ngựa trắng nhỏ tiến lại gần anh.
Chú bé nói “Chú hãy lại đây mà nhìn này”. The Fool bước lại gần nằm tay chú bé và nhìn thấy từng thứ nhỏ nhỏ dễ thương trong vườn như là những chú bọ rùa chấm đỏ đang bò trên hoa hướng dương trong vườn. Chú bé hỏi The Fool những câu mà bất cứ đứa trẻ nào cũng hỏi, rất cơ bản nhưng rất khó trả lời, ví dụ như “Tại sao trời lại xanh?” Rồi chú hát và chơi cùng The Fool.
Trong giây phút này, The Fool thấy mình đang mỉm cười đầy rực rỡ, sáng hơn, vui vẻ hơn rất nhiều những nụ cười buồn ở trong quá khứ. Trải qua rất nhiều chuyện, The Fool chưa từng thấy mình có hạnh phúc đơn giản và thuần khiết như thế. Cậu bé đã giúp The Fool nhìn thấy thế giới theo một cách mới mẻ mà anh chưa từng biết.
“Con là ai?” Cuối cùng The Fool cũng hỏi chú bé. Chú bé mỉm cười, tỏa sáng, tỏa sáng dần rồi tan biến ra như ánh mặt trời. “Con chính là chú.” Giọng của chú bé vang vọng cả khu vườn “Là con người mới của chú”. Và The Fool biết rằng mình đã gặp ánh sáng từ bên trong của mình.
Khi The Fool rời khu vườn nói trên, anh cảm giác mình đã đi gần tới cuối cuộc hành trình của mình và sẵn sàng cho những bước cuối cùng. Thế nhưng, có điều gì đó giữ anh lại. Ngước mắt nhìn lên, anh hy vọng sẽ thấy được sự hướng dẫn từ The Sun nhưng trái lại, anh lại thấy một thiên thần đẹp nhưng không hề hiền dịu đang ở trên đầu mình.
“Anh nghĩ đúng, anh chỉ còn một bước nữa là hoàn thành chuyến đi của mình. Thế nhưng, anh không thể bước tiếp nếu không rũ bỏ quá khứ của mình” – thiên thần nói với The Fool. Anh phản ứng một cách ngạc nhiên “Tôi tưởng tôi đã rũ bỏ hết chúng rồi cơ mà?”
“Trên thực tế, chẳng có cách nào để rũ bỏ quá khứ cả. Mỗi bước chân của anh sẽ làm giầy của anh mòn đi một chút, đồng thời cũng ảnh hưởng tới việc bước chân tiếp theo của anh sẽ bước ra sao. Quá khứ của anh luôn thể hiện trong bước chân ở tương lai, anh không thể trốn quá khứ, không thể tự lừa dối mình về quá khứ. Anh chỉ có thể thỏa hiệp với chúng và tìm cách sống chung với chúng tốt hơn, sẵn sàng chưa?”
Thiên thần đưa cho The Fool một chiếc kèn trumpet nhỏ. The Fool cảm thấy hơi có chút ngại ngần nhưng anh biết thiên thần đã đúng. Có khá nhiều ký ức khiến anh cảm giác tội lỗi, giận dữ, xấu hổ với bản thân mình. Anh biết mình phải chấp nhận, phải đối mặt với những ký ức này nếu muốn bước tới bước cuối cùng của cuộc hành trình.
Anh thổi chiếc kèn trumpet nhỏ của mình và mặt đất bắt đầu nứt ra. Ở dưới chân của anh, những ký ức mà anh tự hào, những ký ức mà anh cảm thấy xấu hổ cứ lần lượt bay lên trước mặt. Lần đầu tiên, anh đối mặt với chúng và không còn cảm giác sợ hãi chúng, không còn cảm giác những ký ức này có thể đè nặng lên con người anh nữa. Đổi lại, anh cũng cảm giác rằng chính những ký ức đen tối này cũng đang tha thứ cho anh. Khi anh nhìn chúng rõ hơn, thấu hiểu chúng hơn, chúng lần lượt bay lên trời và biến mất. Mặc dù chúng là của anh, là những quá khứ không thể chối bỏ được thì bây giờ chúng không còn bất cứ quyền lực nào đối với anh nữa. Anh đã hoàn toàn tự do và sống cho hiện tại, không phải vì quá khứ.
The Fool bước đi tiếp để tìm tới điểm cuối cùng trong cuộc hành trình và thật ngạc nhiên, anh nhận thấy mình đang ở ngay mỏm đá nơi anh bắt đầu cuộc hành trình – nơi anh quá trẻ và quá ngây thơ để biết rằng anh sẽ phải đi đâu. Nhưng giờ đây, anh cảm thấy vị trị của mình rất khác. Anh đã tách biệt được thân thể và suy nghĩ, đã học được nhiều bài học cho mình.
Với nụ cười trên môi, The Fool bước ra khỏi mỏm đá và … bay lên. Cao hơn và cao hơn, cho tới khi nhìn thấy được cả thế giới ở dưới chân của mình. Ở đó, anh nhảy múa với những vì sao, với mặt trăng, mặt trời, với cả vũ trụ. Kết thúc tại điểm mình bắt đầu, để bắt đầu lại một cuộc sống mới.
3 thoughts on “Câu chuyện của The Fool (phần 2)”