Uýnh con Quái vật
2.”Con Quái Vật đói khát và đứa bé xấu xí” là chương tiếp theo của chương “Sợ hãi và thất bại”. Chương này Ed Catmull viết về cách mà Pixar cùng ông đã đối mặt với sự thất bại, đã nuôi dưỡng thói quen thất bại như thế nào trong công ty. Ed cũng viết về lứa quản lý tầm trung vừa phải chọn lựa giữa việc đạt KPI đúng hạn với việc dành thời gian đào tạo nhân viên của mình – thường thì họ sẽ chọn đạt KPI.
Khi chúng ta thành thực, mọi người sẽ biết điều đó.Ed Catmull
Con Quái Vật – đó có thể chính là một thất bại của Pixar, bộ phim Monster Inc.
3.Con Quái Vật của một công ty lớn cũng như con quái vật nhỏ trong lòng bạn – sự đói thành công – như một người nghiện cần tăng dope. Quái Vật không phải là xấu tuyệt đối – bạn không thể tiến lên nếu bạn không nuôi dưỡng khát khao thành công. Nhưng nuôi Quái Vật đồng nghĩa với việc bạn nuông chiều một thứ cực kỳ đắt đỏ, chiếm phần lớn chi phí của công ty. Rồi bạn phải đối mặt với việc mất cân bằng nghiêm trọng. Không phải công ty lớn đâu, chính bạn (hoặc mình) cũng có những con quái vật riêng của bản thân.
Và vậy mới nói, cái câu “Quái vật đánh mãi không hết, nhưng còn quái vật là còn đi đúng hướng” của ai đó đằng sau tấm hình ở trên mới đúng làm sao. Đúng lắm lắm luôn, cho tới một ngày bạn nhận ra bạn thiếu cân bằng trầm trọng – bạn thiếu những ý tưởng mới – bạn chỉ đang cố gắng làm theo thói quen nhưng lại rồi mong đợi thành công lớn hơn đến với mình. Rồi tệ hơn, bạn thấy hoá ra bạn có đầy ý tưởng mới, bạn chỉ thiếu cách để nuôi dưỡng các ý tưởng đó, bảo vệ nó, che khuất nó khỏi tầm mắt của con Quái Vật để nó có không gian riêng tự phát triển.
Chương ấy, kết bằng câu của Ego – nhà phê bình trong phim Chú chuột đầu bếp, một bộ phim vô cùng thành công của Pixar và cũng là đoạn mình thích nhất trong phim – đoạn ông nội phê bình ẩm thực khen ngợi tài năng của chú chuột. Ego nói thế này :
The world is often unkind to new talent, new creations. The new needs friends.Ed Catmull